Xin đừng “bóp cổ” công viên

Mất không gian công cộng, mất công viên, chúng ta không chỉ mất những lá phổi xanh của mình mà còn mất ký ức, mất bản sắc…

Theo thống kê của Hội Quy hoạch phát triển đô thị Việt Nam gần đây, diện tích cây xanh công cộng trên đầu người ở nội thành Hà Nội là 0,9 m2/người. Diện tích cây xanh này gồm cây xanh ở các vườn hoa, công viên, ở các dải phân cách đường và trên các vỉa hè đường.

Trong khi đó, tỷ lệ này trên thế giới rất cao: ở London, Berlin, New York, Moscow đều gần 30m2/người. Tỷ lệ trên ở TP.HCM còn thấp hơn, khoảng 0,7m2/người. Hà Nội đang đặt mục tiêu phấn đấu đến năm 2020, tỷ lệ này sẽ là 16m2/người. TP.HCM đặt chỉ tiêu “hiện thực” hơn: 4-5m2/người cho đến năm 2025. Tại sao ta dùng từ “hiện thực” ở đây?

Bởi vì các đô thị lớn như Hà Nội, TP.HCM sẽ ngày càng phình to vì sự di dân cơ học từ nông thôn ra thành thị. Nhà cửa, đường sá sẽ là ưu tiên hàng đầu rồi mới đến công viên cây xanh. Chưa nói đến chuyện đặt mục tiêu mở rộng diện tích cây xanh công cộng, chỉ cần lo giữ cho làm sao các công viên, vườn hoa hiện tại không bị “bóp cổ” bởi vô số các hoạt động thương mại, dịch vụ khác là tốt lắm rồi.

Tình trạng phổ biến hiện nay ở các vườn hoa là mặt bằng bị chiếm dụng để kinh doanh quán giải khát, quán nhậu với bàn ghế bày ra bít hết đường chạy của người tập thể dục. Nhiều mặt tiền công viên bị chiếm dụng để kinh doanh cây cảnh, mở siêu thị, làm bãi giữ xe. Còn khuôn viên bên trong công viên bị chiếm dụng để làm sân quần vợt, sân khấu ca nhạc, nhà hàng tiệc cưới. Như công viên Tao Đàn rộng 18ha ở TP.HCM chẳng hạn, công ty cây xanh chỉ quản lý có 9,8ha, phần còn lại là trụ sở các cơ quan, cửa hàng kinh doanh, dịch vụ ăn uống.

Công viên Thống Nhất là công viên lớn nhất ở Hà Nội với 27,8 ha diện tích mặt đất và 21ha mặt nước. Nhưng nếu so với các công viên trên thế giới thì chưa thấm vào đâu. Central Park ở New York rộng 341ha, quần thể Hyde Park và Kensington Gardens ở London rộng 253ha. Vậy mà Thống Nhất còn nhiều phen bị nhăm nhe “xẻ thịt”.

Năm 2007, dưới sức ép của dư luận, dự án Disneyland xây dựng trong khuôn viên công viên Thống Nhất đã bị hủy bỏ. Nhưng đến năm 2009, dự án khách sạn Novotel on the Park của liên doanh Tập đoàn Accor, Tập đoàn đầu tư SIH và Tổng công ty Du lịch Hà Nội lại chèn vào đó. Novotel on the Park đã gây lên sự bất bình mạnh mẽ trong nhân dân.

Central Park nằm ngay ở khu Manhattan giàu có nhất New York, thủ đô tài chính của thế giới. Nếu chính quyền New York mà cho “xẻ thịt” Central Park để làm các khách sạn thì họ đã kiếm được bộn tiền. Nhưng họ không bao giờ làm thế bởi công viên được mở năm 1859 này là trái tim và lá phổi của thành phố, mỗi năm đón tới 25 triệu lượt khách. Các tòa nhà cao ốc có thể được dựng lên rất nhiều nhưng không tòa nhà nào thay thế được tính biểu tượng cho New York của Central Park. Một khi công viên bị “xẻ thịt” thì không thể nào “đắp thịt” lại cho nó được nữa.

Một trong các yếu tố nhằm nâng cao diện tích cây xanh công cộng của một thành phố là nâng cao diện tích cây xanh ở các khu chung cư, đô thị mới. Song nhiều nhà đầu tư thiếu hợp tác trong lĩnh vực này. Quy chuẩn về mật độ xây dựng ở một khu đô thị mới được Bộ xây dựng ban hành là không được quá 40% nhưng tại nhiều khu đô thị, mật độ xây dựng lên tới 70%. Các nhà đầu tư thường xây các khu nhà “chật căng” trong khu đất của mình để tối đa hóa lợi nhuận. Ở các khu tập thể, chung cư cũ, diện tích cây xanh, sân chơi cũng đang “teo biến” dần để nhường chỗ cho nhà cửa, các hoạt động, kinh doanh.

Mọi người có vẻ như đang nỗ lực biến không gian công cộng thành không gian riêng của mình. Có một kiến trúc sư từng nói: “Không gian công cộng là nơi lưu giữ các ký ức của một cộng đồng”. Mất không gian công cộng, mất vườn hoa, mất công viên, chúng ta không chỉ mất những lá phổi xanh của mình mà còn mất ký ức, mất quá khứ, mất bản sắc…

* Tính theo đầu người, số lượng công viên trong thành phố chúng ta là ít, nhưng thực tế công viên lại đang bị “dư” vì chẳng có mấy người thích vào vì tình trạng bát nháo ở đây. Trước khi nghĩ đến việc xây thêm những công viên mới, tôi nghĩ chúng ta cần cải tổ những công viên hiện có (tình trạng hồ không có nước, cây xanh chết khô, hoa thì xơ xác) để chúng có thể thành những mảng xanh thực sự cho thành phố. Ngô Thanh Hải (32 tuổi, kỹ sư, Lam Sơn JOC)


* Tôi từng nghe tin về dự án xén đất ở công viên Thống Nhất (Hà Nội) để xây khu vui chơi, khách sạn. Hình như cũng đã tiến hành cắt xén được vài ngày rồi, nhưng vì cộng đồng kiến nghị mà kế hoạch này phải ngưng lại. Nghe mà thấy chán. Cứ cái kiểu chạy đua xây cao ốc, khách sạn, trung tâm thương mại như hiện nay, thành phố mình chẳng mấy chốc vắng bóng công viên. Nguyễn Phương Chi (24 tuổi, giảng viên đại học KHTN, TP.HCM)

Thành phố nhiều cây xanh nhất thế giới

* Sacramento – thành phố nổi tiếng của bang California (Mỹ) là nơi có số lượng cây xanh nhiều hơn bất kỳ thành phố nào khác trên thế giới (bao gồm cả Paris, Pháp).

* Nhờ có nhiều tán cây xanh bao phủ khắp nơi, ở Sacramento mùa hè rất mát mẻ, nhiệt độ cao nhất chỉ 36 độ C. Người ta cho rằng, bầu không khí luôn trong lành, dễ chịu dưới tán cây xanh cũng giúp các lái xe bình tĩnh hơn khi cầm vô-lăng.

* Hiện nay, thành phố Sacramento đang thực hiện kế hoạch 40 năm để tăng gấp đôi số lượng cây xanh bao phủ. Kế hoạch này do tổ chức phi lợi nhuận Sacramento tree foundation (Quỹ phát triển cây xanh Sacramento) thực hiện, kêu gọi những người dân tình nguyện tham gia trồng thêm cây xanh khắp các nẻo đường, con phố với mục tiêu là đạt số lượng 5 triệu cây xanh mới vào năm 2025.

* Nếu Sacramento thành công thì ngoài việc giúp không khí trong lành hơn, nguồn nước sạch hơn… còn giảm đi một nửa số lượng những ngày sương mù ở đó, một nhà khoa học của Nasa cho biết như vậy.

  • Đinh Hiệp (Theo Thanh Nien Online)

Đi tìm một thế giới diệu kì đang biến mất

Nguyễn Vũ Lam

“Ba ơi, ba có biết chỗ nào có đất để chơi không nhỉ?” Câu hỏi ngây thơ vô tình gợi lại trong tôi nỗi nhớ da diết những trò chơi thời thơ ấu. Những buổi trưa, tôi vẫn lén trốn bố mẹ để cùng đám bạn chơi những trò chơi nặn bằng đất sét.

Tôi không thể nhớ tôi đã trốn bố mẹ bao nhiêu lần để chạy theo tiếng gọi của đám bạn cùng xóm. Những buổi trưa thấp thỏm chờ bố mẹ ngủ say, tôi lại rón rén lách người qua khe hở hờ của cánh cửa rồi nhanh chóng lao đi như sợ bị ai đó kéo giựt lại. Quê tôi nghèo, một xóm nhỏ ven đê, những lũy tre xanh luôn rủ bóng, những cái ao nhỏ quanh xóm là nơi đám bạn và tôi thích chơi nhất. Chính những nơi ấy, trong mắt bao người lớn chẳng có ý nghĩa gì, đã trở thành thế giới kỳ diệu của những đứa trẻ. Những nơi ấy đã dựng lên những vẻ đẹp của tâm hồn tuổi thơ.

Bờ ao, ở nơi ấy, tôi và các bạn có thể lấy được thứ đất vừa dẻo vừa quánh, thứ đất mà chúng tôi vẫn thường gọi là đất sét. Loại đất này để nặn pháo nổ thì tuyệt vời, nó dẻo chứ không bở bục hay nhão nhoét như loại đất bùn hay đất cát. Nếu đất càng dẻo, được nhào nặn càng kỹ thì tiếng pháo nổ càng giòn hơn, tôi đã rút ra được kinh nghiệm sau mấy lần bị thua chúng bạn.

Mỗi đứa một nắm đất to bằng hai vốc tay, tự chọn cho mình một chỗ bắt đầu vê vê nặn nặn chuẩn bị cho cuộc thi thố tài năng. Những nắm đất ban đầu còn nguyên khối không có hình thù, dần dần nó được vê tròn lại như hòn bi ve, rồi lại dài dài như con giun đất khoanh tròn lại với nhau. Sau đó,chúng tôi khéo léo miết phần đáy cho thật mỏng ở giữa nhưng không được thủng, vì nếu thủng thì pháo sẽ không được tính, còn nếu dày quá thì có thể pháo sẽ bị xịt (không nổ được) hoặc nổ bé.

Một cuộc thi nặn pháo. Ảnh: Baodatviet
Một cuộc thi nặn pháo. Ảnh: Baodatviet

Sau khi nặn xong, tất cả để pháo lên bàn tay, khi nào có đứa hô “pháo nổ, pháo nang cả làng nghe tiếng” thì tất cả cùng giơ tay cao và đập thật mạnh xuống đất. Một tiếng nổ đồng thanh khiến chúng tôi rất thích thú, tất cả xúm đầu lại xem của đứa nào bị thủng phần đáy to hơn thì đứa ấy giành phần thắng, đứa nào thua cuộc thì phải lấy đất ở pháo của mình đền đủ vừa chỗ thủng cho đứa thắng. Sau mấy lần bị thua, tay nghề pháo nổ của tôi đã nâng lên đáng kể, chỉ cần thấy tôi giơ tay chuẩn bị đập pháo xuống đất thì tất cả con mắt của bọn chúng đều đổ dồn về phía tôi.

Tiếng nổ giòn giã cộng với những mảnh vụn bắn ra tung tóe khiến chúng vô cùng kinh ngạc. Mỗi lần như vậy, tôi lại hả hê nhận những lời tán dương của đám bạn, nhưng cũng có đứa tỏ ra ganh tị. Chúng tôi vẫn thường gọi đó là trò “pháo nổ, pháo nang”, trò chơi mà dễ đến hơn hai mươi năm qua tôi vẫn cất công tìm kiếm.

Trong xóm tôi đang ở cũng có đến cả chục đứa trẻ lớn nhỏ từ 2 đến 10 tuổi, hàng ngày tôi vẫn được chứng kiến chúng chơi những trò chơi đánh đấm như trong những bộ phim kiếm hiệp. Một nhóm khoảng năm, sáu đứa con trai được chia làm hai phe. Sau tiếng hò hét, chúng bắt đầu lao vào nhau, có đứa giả vờ bị thua thì nằm giãy giãy cái chân trên nền sân gạch, đứa thắng thì khua tay, khua chân cười ha hả.

Đám con gái lớn hơn thì thích chơi trò đóng giả làm công chúa, nhưng là công chúa trong những bộ phim truyện thời hiện đại như “Hoàn Châu cách cách”, hay giả làm những nhân vật trong phim tình cảm Hàn Quốc. Từ đầu đến cuối, tôi không nhìn thấy một hình ảnh nào của những nàng công chúa thảo hiền như trong những câu chuyện cổ tích mà bà nội vẫn kể cho tôi nghe. Tôi cũng không thể tìm thấy hình ảnh của những chàng hoàng tử nhân từ trong những trò chơi đánh đấm của đám trẻ con trai.

Nếu không là những trò chơi đó thì lại là những thứ đồ chơi đắt tiền với đủ hình thù màu sắc, như siêu nhân hay xếp hình; cũng có khi là cả những thanh kiếm, những khẩu súng bằng nhựa to gần bằng súng thật. Cũng chẳng biết là đồ của ta hay Tàu, người ta cứ mua về cho con chơi miễn là chúng thích chứ đâu có cần để ý xem nó có lợi hay có hại gì. Người ta cũng đâu có cần quan tâm đồ chơi đó có ảnh hưởng đến tính cách chúng như thế nào.

Chúng bày ra đủ trò bắt chước như trong phim, nhưng tuyệt nhiên tôi không nhìn thấy chúng chơi những trò chơi dân gian mà ngày xưa chúng tôi vẫn thường chơi, những trò đánh bi, đánh đáo và càng không có một biểu hiện nào chứng minh sự tồn tại của trò chơi “pháo nổ…” của tôi ngày nhỏ.

Tôi tự hỏi có phải chúng không còn thích những trò chơi dân gian nữa hay chúng không còn những sân chơi như tuổi thơ tôi đã có? Một lô đất không quá rộng,  với tổng diện tích 5 – 6 trăm m2, nếu ở thành phố có thể nó đã là điểm ngắm của một ngôi biệt thự lý tưởng với số tiền hàng chục tỉ đồng. Thế nhưng, cậu con trai 3 tuổi của tôi lại loanh quanh không thể tìm cho mình chỗ nào có đất để chơi, cái trò ôtô tải trở đất mà nó vẫn yêu thích, tất cả đều là những ý tưởng đã được quy hoạch, đổ bê tông kín mít.

Tôi nhớ ngày trước, từ nhà ra đến cổng đâu đâu cũng được coi là sân chơi của đám trẻ nhỏ trong xóm. Chúng tôi có thể yên tâm chơi bất kể là nơi nào, từ trong các ngõ ngách đến những bãi đất trống cỏ mọc um tùm. Được thoải mái chơi những trò chơi chúng tôi thích mà không phải nơm nớp lo lắng tiếng quát mắng vì những tiếng cười đùa của chúng tôi làm đau đầu bà hàng xóm. Hay những phen hú vía, vì sợ hãi những tiếng còi inh ỏi của xe cộ, tiếng phanh gấp kêu lên ken két của những chiếc xe điên dại muốn chơi trò đua tốc độ.

Những sân chơi, những trò chơi dân gian đã đưa những đứa trẻ hòa vào thiên nhiên rộng lớn và chứa đầy bí ẩn. . Ảnh: Bansacvietnam.ogr
Những sân chơi, những trò chơi dân gian đã đưa những đứa trẻ hòa vào thiên nhiên rộng lớn và chứa đầy bí ẩn. . Ảnh: Bansacvietnam.ogr

Có lẽ vì thế mà tường rào, nóc cổng hay cái cột điện lại chính là những chỗ chơi đắc địa đối với bọn chúng. Nhìn những đứa trẻ leo trèo, trườn bò trên những bờ tường xây con kiến mà tôi thấy thương cho chúng, những đứa trẻ thiếu chỗ chơi. Chúng sẵn sàng biến bất cứ chỗ nào làm sân chơi mà không cần quan tâm xem nó có nguy hiểm hay không. Chỉ cần được chơi, có chỗ để chơi thì đó là sân chơi rồi.

Đứa nào gia đình khá giả có điều kiện một tí, ngày cuối tuần, muốn được bố mẹ cho đi đến các khu vui chơi của trẻ em ở Thủ đô thì cũng phải mất nửa ngày đường mới ra được tới nơi. Ngó qua ngó lại những con vật mà chúng chưa được nhìn thấy bao giờ, rồi những trò chơi mà chúng chỉ mới được nhìn thấy trên ti vi nhưng tất cả cũng chỉ diễn ra chóng vánh rồi lại phải vội vàng ra về. Có khi về tới nhà, chúng cũng chẳng thể nhớ nổi mặt và tên của một vài con thú, hay có nhiều trò chơi mà chúng cũng chẳng biết gọi tên nó là gì.

Những sân chơi ngày càng bị thu hẹp, những trò chơi dân gian đang biến mất dần trong ký ức tuổi thơ của mỗi đứa trẻ.

Thật khó để tìm lại những cái ao, cái hồ nước trong veo mà những cô gái quê tuổi 18, đôi mươi vẫn thường soi gương làm dáng; những bờ ao chúng tôi vẫn hì hụi cậy từng nắm đất. Có chăng chỉ còn một vài cái ao nhỏ xíu sót lại thì đã được bê tông hóa bao bọc, nước chuyển màu xanh đen bốc lên một thứ mùi hăng hắc rất khó chịu, một vài con cá chết nổi dạt vào vệ ao.

Tôi cũng không thể tìm cho mình một chỗ căng mồm thổi phù phù những cái lá tre, lá gáo để khi nổ pháo không lo bị lá dính vào. Rồi cả những chỗ tôi vẫn quỳ gối để vẽ những vòng tròn, hay những ô vuông, hình chữ nhật trong trò bắn bi, ô ăn quan… nay cũng không còn.

Hình ảnh những buổi tối mất điện chúng tôi lại vây quanh nghe bà kể chuyện cổ tích giờ đã trở nên quá xa lạ với đám trẻ. Ảnh: Xomnhiepanh
Hình ảnh những buổi tối mất điện chúng tôi lại vây quanh nghe bà kể chuyện cổ tích giờ đã trở nên quá xa lạ với đám trẻ. Ảnh: Xomnhiepanh

Hình ảnh cậu con trai nhỏ cầm ô tô tải đi tìm đất có phải chính là hình ảnh của tôi khi tôi đang cố tìm kiếm những sân chơi với những trò chơi dân gian đã lớn lên cùng tuổi thơ tôi? Không phải cậu con trai tôi đi tìm một trò chơi mà nó đi tìm thế giới tuổi thơ của nó. Những trò chơi dân gian đã đưa những đứa trẻ hòa vào thiên nhiên rộng lớn và chứa đầy bí ẩn. Nơi ấy, những đứa trẻ đã thực hiện những chuyến đi không thể nào quên được trong thế giới rộng lớn và diệu kỳ. Và từ thế giới kỳ diệu ấy, những đôi cánh lộng lẫy của tâm hồn bắt đầu khẽ đập, những ước mơ trong sáng và kỳ vĩ bắt đầu sinh ra… và cuộc sống chầm chậm mở ra những chân trời. Nhưng điều kỳ diệu đó chính là nguồn năng lượng vô tận cho mỗi con người trong cuộc hành trình đi đến bến bờ của một hạnh phúc đích thực.

(VNN)

haiz21

“Tôi sợ hình ảnh Hà Nội xanh bị mai một”

Hà Nội, cái tên đầy thơ mộng, đáng yêu này đã gắn bó với tôi một thời. Một thời khi mà những con đường đầy nắng và những tà áo dài bay phấp phới trên những chiếc xe đạp đi song song với nhau trong những giờ tan học, một thời mà xe cộ còn thưa thớt, những gánh hàng rong còn đi lại trên đường, một thời mà mỗi khi đêm về, tôi lại thấy những người nông dân gò mình trên những chiếc xe thồ, mồ hôi lấm tâm trên khuôn mặt họ dưới ánh đèn vàng mờ đục của cầu Long biên.

Tôi ko thể nào quên.

Những hình ảnh thơ mộng thế này giờ chỉ còn thấy trong các bộ ảnh cưới - Ảnh: diễn đàn xe đạp

Những hình ảnh thơ mộng thế này giờ chỉ còn thấy trong các bộ ảnh cưới - Ảnh: diễn đàn xe đạp

Ở thời điểm hiện tại, tôi có thể nói rằng Hà nội càng ngày càng trở nên nguy hiểm. Hạ tầng cơ sở không thể đáp ứng đc với tốc độ phát triển của thành phố, vậy mà người ta vẫn ép thành phố phải phát triển nhanh hơn nữa. Một thành phố phát triển khập khiễng như một ngôi nhà càng ngày càng cao trên một cái nền móng vốn đã yếu ớt. Giao thông ngày xưa là nỗi kinh hoàng của những vị khách nước ngoài đên thăm Việt Nam và bây giờ cũng đã trở thành nỗi kinh hoàng ngay cả với người dân Việt Nam.

Ý thức tôn trọng luật giao thông thấp kém, nhà nước chỉ hô hào vận động nhiều chứ cải tạo hệ thống quản lý giao thông và đào tạo ra các cán bộ giao thông thì ít. Hôm trước đọc bài “Chúng tôi là công dân của một nước đang phát triển, không phải là sinh vật lạ”, tôi tự cười… đúng đúng thật, hô hào vận động nhưng hình thức phạt không nghiêm minh, cán bộ công an vẫn vi phạm thì lòng tin của người dân vào hệ thông pháp luật nói chung và luật giao thông nói riêng còn hay không?

Giờ tan tầm ở Hà Nội

Giờ tan tầm ở Hà Nội

Lại nói thêm về quản lý đất đai, xã hội mà chúng ta hướng tới là một xã hội lý tưởng, nơi mà mọi con người đều có quyền bình đẳng, người giàu người nghèo đếu có chỗ đứng của mình và có những quyền lợi tối thiểu như ăn uống, y tế, bảo hiểm, các không gian vui chơi giải trí công cộng.v.v Nhưng tôi lại có cảm giác hình như những điều đó chưa diễn ra ở Việt Nam, khi mà những không gian cây xanh, không gian công cộng đang dần dần bị lấn chiếm để dành chỗ cho những dự án kinh tế béo bở, đem lại nguồn lợi nhuận lớn lao cho những người giàu (người nghèo được lợi gì?).

Hà Nội là một thành phố xanh và vẫn đang cần thêm rấtnhiều không gian vui chơi công cộng cho trẻ nhỏ (cái hầu như không có hoặc ít ) vậy mà thay vì làm thêm thì lá phổi của thành phố lại có người muốn chọc thủng. Tôi thấy buồn vì điều đó. Chỉ sợ hình ảnh một Hà Nội xanh bị mai một trong mắt bạn bè quốc tế và ngay cả trong mắt người Hà Nội.

Chúng ta còn quá ít không gian xanh cho các em bé - Ảnh: Sân chơi trẻ em tại Đức

Chúng ta còn quá ít không gian xanh cho các em bé - Ảnh: Sân chơi trẻ em tại Đức

Thiết nghĩ, không nên cho rằng vì nước mình còn nghèo nên mình phải làm như vậy. Quả thực qua nhiều việc xảy ra ở Việt Nam tôi thấy người dân mình còn có cái nhìn hạn hẹp về tương lai của đất nước, và đặc biệt là tương lai của thủ đô Hà Nội, trái tim của Việt Nam.

Tôi mong rằng Việt Nam mình sẽ có thêm nhiều chính sách mới đúng đắn hơn, thiết thực hơn cho con đường phát triển của Hà Nội, để Hà Nội vẫn giữ được hình ảnh, giữ được vẻ đẹp vốn có của mình, cũng như mạnh tay hơn trong các xử lý vi phạm, không nên giơ cao đánh khẽ, làm mất lòng tin của người dân, đưa ra những quy định cụ thể hơn về môi trường, như giờ đổ rác, các hình phạt khi đổ rác ra đường, quy hoạch thành phố với nhiều diện tích cây xanh, sân chơi cho trẻ nhỏ ở các khu đô thị mới, tăng cường lực lượng bảo vệ an ninh giao thông, xử lý triệt để các vi phạm như vượt đèn, chèn vạch, đỗ xe sai nơi quy định, cấm ô tô đi lại trong khu phố cổ vào giờ cao điểm và cấm đỗ xe trong khu phố cổ, làm thêm nhiều hệ thống đỗ xe ngầm trong lòng đất trên nền tảng các bãi xe ngầm  hiện tại v.v.
Còn còn rất nhiều vấn đề khác nữa nhưng trong khuôn khổ bài viết tôi không đề cập được hết. Rất mong nhận được sự phản hồi của mọi người.

Bạn đọc LH

Chùm ảnh: sân chơi trẻ em ở Đức

Ở Đức, mỗi khu dân cư  đều có tối thiểu một sân chơi cho trẻ em. Một sân chơi như thế không cần lớn lắm, quãng độ vài chục đến đôi trăm mét vuông, thường gồm thảm cỏ, cây xanh, bãi cát, cầu trượt, xích đu, thú nhún bằng gỗ, một số mô hình để leo trèo luồn lách..

Những sân chơi này được mở cửa cho tất cả mọi người và hoàn toàn miễn phí. Tuy mỗi nơi có  đặt ra những nội quy riêng như “không đi xe đạp”, “không dắt chó” vào sân chơi v.v., nhưng mọi người đều tự  giác chấp hành mà không cần có ai trông coi hay quản lý. Cũng rất hiếm thấy một sân chơi trẻ em bị phá hoại hay làm bẩn, dù chỉ là một hai mẩu rác.

Kinder_und_Spielplatzschild_Spielplatz_fuer_Kinder_unter_14_Jahren_kss20_g
“Sân chơi – Dành cho trẻ dưới 14 tuổi – Mở cửa từ 8-20 giờ – Tự chịu trách nhiệm khi sử dụng”
Một sân chơi tiêu biểu
Một sân chơi tiêu biểu
img.7592
Vài chiếc lốp và đôi ba cây gỗ là đủ cho các em vui đùa
Sang hơn thì có tháp vừa để leo, vừa có cầu trượt
Sang hơn thì có tháp vừa để leo, vừa có cầu trượt
..Chinh phục đỉnh cao ;)
..Chinh phục đỉnh cao 😉
những nhà leo núi tương lai
những nhà leo núi tương lai
vượt qua thử thách
vượt qua thử thách

Kinder Spielplatz

Các em rất thích thú
Các em rất thích thú
janine_2T_Rublau_Netz
Thành quách đàng hoàng
Sân chơi vừa là nơi các em làm quen với thiên nhiên
Sân chơi vừa là nơi các em làm quen với thiên nhiên…..
..vừa là nơi rèn luyện va chạm với cộng đồng...
..vừa là nơi rèn luyện va chạm với cộng đồng…
...vừa là nơi rèn luyện thể chất...
…vừa là nơi rèn luyện thể chất…
...vừa là nơi cha mẹ con cái cùng giải trí, thư giãn..
…vừa là nơi cha mẹ con cái cùng giải trí, thư giãn..
..là nơi mà trẻ lưu giữ mãi trong kí ức, ngay cả khi đã lớn khôn..
..là nơi mà trẻ lưu giữ mãi trong kí ức, ngay cả khi đã lớn khôn..
.. là nơi bắt đầu của những ước mơ và ý tưởng sáng tạo...
.. là nơi bắt đầu của những ước mơ và ý tưởng sáng tạo…
..và góp phần quan trọng vào việc hình thành nhân cách cho trẻ
..và góp phần quan trọng vào việc hình thành nhân cách cho trẻ

Nhóm Hà Nội Xanh