Một góc chiều Hà Nội

Hồ Gươm xanh màu xanh cổ tích
Con rùa vàng gửi bóng ở trên mây

Cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê Húc cong cong một nét lông mày

the huc 5

Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
Áo em bay cho mờ tỏ thân hình
Em sâu sắc như kinh thành cổ kính
Gốc si già da mốc ngói rêu xanh

thieunu

Em nhẹ nhõm đi về trong phố cũ
Tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
Ta lặn lội như một thằng ăn trộm
Nơm nớp lo mình bị bắt quả tang

thi

Lần lữa mãi thế là ta lỡ dại
Để dành thành mất cắp cả tình yêu

Thế là ta mồ côi em mãi mãi
Cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều

lav

Cửa gỗ cài then… bóng em mất hút
Xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
Ta trở lại gốc si già… và làm lại
Làm thơ tình tặng những lứa đang yêu…


Nguyễn Duy

Ảnh: (1) Morning Hà Nội

(3), (4): Xuân Chính

Nostalgia

Do cơ duyên mà ngày hôm qua chúng tôi gặp được một người bạn nặng lòng với Hà Nội và được chị chia sẻ nhiều điều về chốn Thăng Long xưa. Bộ ảnh-thơ dưới đây mang hoài niệm của một người con xa quê với cố hương. Được chị cho phép, chúng tôi xin đăng lại ở đây để chia sẻ cùng bạn đọc. Xin chân thành cảm ơn chị.

haiz

Nostalgia


Hà-nội,
ngày tôi đi…
Chỉ còn nhớ mùi hoa nhài buổi sớm,
long tong tiếng guốc ngoài sân gạch,
và chị tôi,
Tóc vấn trần vén lệch vành tai
Photobucket

Gần ba mươi năm,

em làm công dân thế giới

lớn lên từ bát xôi xéo gần nhà

Ấy cũng non ba thập kỷ,

Chị tôi vẫn nấu lá gội đầu

Rồi đau đáu chôn tóc xanh,

… chị đợi!

Photobucket

Ba mươi năm,
Phố cổ làm du lịch,
Chị tôi tóc vẫn vấn trần.
Hàng phố giờ gọi chị là nữ hoàng ngớ ngẩn
Ngạo nghễ thiết triều trên di tích hoàng cung
Photobucket
Ba mươi năm,
em vẫn hay gọi “Chị ơi!”
Khi nhác thấy lưng áo dài trên phố
(thời nay, chị biết không, Lê Phổ cùng Le Mur đâu còn tân thời nữa)
Tiếc mãi dáng lưng ong
em ngẩn ngơ,
chấp chới
níu đôi tà.
Photobucket

Ba mươi năm,

em vẫn thầm gọi “Chị ơi!”

mỗi khi giữa tiết trời đông

hơi thở dài thoảng mùi như hoa sữa

Tiệm sách cũ biết giờ còn mở cửa

Kẻo vàng hương lẩn thẩn, chị lại thở dài

xót chút tàn

văn hiến Tràng-an

Photobucket

Ba mươi năm có lẻ,
Tất tưởi,
Em chạy về tìm chị của riêng em
(hay em về tìm em, chả rõ)
Quên vị kem bờ hồ
cũng chẳng còn đâu lanh canh tàu điện
Hiệu áo cánh giờ bày bán đồ chơi Trung – Quốc
Va phải màu sơn xanh balcon sắt cuốn
Đau đáu
vói nhìn,
Em thê thiết gọi:
“Chị ơi!”
Photobucket
Rồi thì,
em vẫn gặp chị đấy thôi
lúc này, lúc kia trên phố
Kim anh trang đài một thuở
rồi chắc cũng lạnh lùng, lạ lẫm lúc sang thu.
Giữa phấn sáp của văn minh, tân kỳ cùng Âu hóa
Photobucket
Rồi thì,
em vẫn gọi “Chị ơi!”
Sau mỗi khóe tai vén lệch
tóc vấn trần
Hoài Anh

Photography project: Hanoi Daily

Photographer: Thiện Hoàng

Model: Minh Châu

Stylist: Hoài-anh

Text by Hoài-anh

Blog Trác-Thúy-Miêu/ Hoa Nhài Đen

haiz