Hà Nội trong những giấc mơ

Giấc mơ thứ nhất

Kiều Phương Nam

Những mái ngói lô xô phố cũ xưa kia có thể đã từng đẹp lắm, đi vào tranh vẽ, đi vào thi ca để rồi làm nên những tác phẩm bất hủ, làm nên một cái tên “Phố Phái”, nhưng ngày nay nhìn chúng mà đôi lúc chợt buồn. Sự lô xô không còn là nhịp điệu của cuộc sống ồn ào, náo nhiệt mà cũng rất mực kín đáo của người Hà thành nữa rồi, những mái ngói rêu phong còn sót lại nay trông xập xệ và luôn bị khuất bóng bởi những tầng nhà bê tông khung kính, một sự lô xô của hỗn độn. Người ta phải tốn rất nhiều giấy mực, tâm huyết, thời gian và tiền bạc để nói, viết, bàn thảo và níu giữ cái chất “cổ” của 36 phố phường nhưng xem ra chẳng mấy kết quả.

Phố Phái

Phố Phái

Những hội thảo về bảo tồn tranh Hàng Trống, những thí nghiệm về môi trường nước và rùa hồ Hồ Gươm, những dự án bảo tồn làng đào Nhật Tân…, và đã có cả những thứ đã thành hiện thực như phố ẩm thực, phố đi bộ…, nhưng tất cả là chưa đủ, chưa thỏa mãn sự mong đợi của người dân thủ đô và cả nước.

Hơn 20 năm đổi mới, mở cửa, đời sống đã có nhiều khởi sắc, nhiều toà nhà cao tầng mọc lên với những văn phòng đại diện, những nhà hàng, khách sạn. Và khắp Hà Nội và ven đô, sao mà nhiều quán karaoke, gội đầu, nhà nghỉ đến vậy? Nhưng hình như trường học và bệnh viện thì vẫn không tăng lên là bao trong khi dân số mỗi lúc một đông! Vẫn Bạch Mai, Việt Đức, Xanh Pôn… đông nghẹt người, chen chúc nhau trong bệnh hoạn và lo toan, héo hắt đợi chờ..

Vẫn còn đó những xóm liều, những xóm lao động nghèo với những công việc bấp bênh, chưa ráo mồ hôi đã hết tiền nên lúc nào cũng phải lăn như hòn đất mà chưa đủ ăn. Vẫn còn đó những bất công, người ăn không hết kẻ lần không ra bởi tệ tham nhũng, cửa quyền… Vẫn còn đó những toà chung cư cao tầng dù phải mua với cái giá chênh lệch cả vài trăm triệu đồng mà mới ở vài hôm đã thấy xuống cấp. Vẫn còn đó những đoạn đường hôm qua mới lấp, nay đã lại… đào, bụi mù ô nhiễm. Vẫn còn đó những lời than, tiếng trách…

Nhưng tôi yêu Hà Nội lắm! Hà Nội trong tôi đẹp lắm. Đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Tôi không biết hình dung Hà Nội sẽ ra sao khi đẹp hơn. Nhưng ai cũng hiểu mỗi thời đại, mỗi thế hệ có những thành tựu riêng, sở dĩ chúng ta vẫn phải day dứt, tiếc nuối là bởi vì những gì mà chúng ta làm được hôm nay vẫn chưa đáp ứng được với sự mong đợi của chính mình. Hãy làm ngay một điều gì đó bạn ơi, dù nhỏ, tỷ như không xả rác ra đường nữa, Hãy bắt đầu ngay hôm nay để ngày mai không phải nuối tiếc!

Thế, từng tý, từng tý một và xin đừng bao giờ nản chí mà bỏ cuộc. Chắc chắn sẽ có một ngày không xa chúng ta có thể cùng tự hào mà hét to lên với toàn thế giới rằng: Hà Nội của chúng ta thật hoàn mỹ! Và chính tôi đã góp một phần nhỏ bé để làm nên điều đó.

(VNN)

haiz2